CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Giao dịch: Đánh mất tim của trùm xã hội đen


Phan_56

- Ít nhất tính đến thời điểm hiện tại thì ông ta là đối tượng đáng bị nghi ngờ nhất. Càng là người thông minh, lòng dạ thâm sâu thì khi lòi đuôi ra lại càng hành động ngu xuẩn - Lãnh Thiên Dục hơi nheo đôi mắt đầy nguy hiểm lại, giọng nói bức người.

- Ông ta... - Thượng Quan Tuyền vô thức kêu nhỏ một tiếng, nhíu chặt lại, đôi mắt lóe lên tia hoang mang...

- Tuyền, em sao vậy? - Lãnh Thiên Dục lập tức thay đổi nét mặt, giọng nói cũng trở nên luống cuống.

- Dục, người này... sẽ gây hại cho anh... - Thượng Quan Tuyền cố gắng nắm bắt điều gì đó trong đầu nhưng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Lãnh Thiên Dục đang bị nguy hiểm.

Lãnh Thiên Dục hơi ngẩn người ra...

Phong đứng ở một bên cũng hơi giật mình.

- Tuyền... - Lãnh Thiên Dục vươn tay ôm eo cô, sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất. hắn nhìn về phía giáo phụ Nhân Cách vừa rời đi, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh...

- Yên tâm đi, người muốn giết anh còn nhiều lắm, nhưng phải xem bọn chúng có bản lĩnh đó không. Anh rất muốn xem bọn chúng định làm thế nào! - Lãnh Thiên Dục lên tiếng.

- Dục... - Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền lúc này đầy lo lắng.

Lãnh Thiên Dục yêu chiều vỗ nhẹ lên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Tuyền, anh cam đoan với em, vì em, vì con của chúng ta, anh nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì! Hãy tin anh!”

Thượng Quan Tuyền nhìn vào đôi mắt đầy tự tin của Lãnh Thiên Dục, trái tim như có dòng nước ấm chảy qua. Lát sau, cô nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.

- Được rồi, không có việc gì đâu. cô bé cứ yên tâm đi, mệnh Thiên Dục lớn lắm, nếu cậu ta đã nói như vậy thì nhất định là không có vấn đề gì đâu - Cung Quý Dương vừa vươn vai vừa nói.

Bầu không khí căng thẳng nhanh chóng tiêu tan, biệt thự Lãnh gia lại khôi phục lại không khí thoải mái, mãi đến khi giọng nói của một cô gái vang lên...

- Mọi người có nhớ em không? - Giọng nói cực kỳ ngọt ngào thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

- Thanh nhi? - Lãnh Thiên Hi kêu lên rồi sải bước đi về phía cô gái.

- Anh Thiên Hi, anh vẫn phong độ quá nhỉ! - Lãnh Tang Thanh đặt va li xuống đất rồi bổ nhào vào lòng Lãnh Thiên Hi.

Thượng Quan Tuyền lập tức kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang Bùi Vận Nhi. cô thấy trên mặt Vận Nhi ngoài kinh ngạc thì còn toát lên sự đau lòng...

Thượng Quan Tuyền lại đưa mắt nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện kia...

cô gái này... sao lại quen thế nhỉ?

cô ấy...???

Lúc này, Cung Quý Dương sang sảng cười to: “Thanh nhi, trong mắt em chỉ có anh Thiên Hi của em thôi à?”

Lãnh Tang Thanh luôn gọi anh hai mình là anh Thiên Hi, chuyện này mọi người ai cũng biết, tất nhiên trừ Thượng Quan Tuyền và Bùi Vận Nhi.

Lãnh Tang Thanh nghe vậy thì liền chạy đến, nhẹ nhàng kéo tay áo Cung Quý Dương. cô như đang làm nũng: “Anh Quý Dương, Thanh nhi sao có thể quên anh chứ. Còn có cả...”.

cô lại đưa mắt sang mỉm cười với Hoàng Phủ Ngạn Tước...

- Anh Ngạn Tước, Thanh nhi rất nhớ anh... - nói xong, cô ôm lấy cổ Hoàng Phủ Ngạn Tước, kiễng chân hôn chụt một cái lên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.

HỒI 12 - CHƯƠNG 10: KHÔI PHỤC TRÍ NHỚ

- Nhóc Thanh, còn anh nữa đấy - Lăng Thiếu Đường cười ha ha, đôi mắt sáng đầy khí chất vương giả...

- Anh Thiếu Đường, Thanh nhi sao quên anh được! - Lãnh Tang Thanh nở nụ cười tươi lộ lúm đồng tiền rồi tiến lên, nghịch ngợm hôn lên mặt anh ta.

Sau đó cô nhìn Kỳ Hinh, đùa giỡn: “Hinh Nhi, anh Thiếu Đường có bắt nạt chị không, nếu có thì nhất định phải nói cho Thanh nhi biết đó”.

Kỳ Hinh cũng mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng. cô nhìn Lãnh Tang Thanh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có em ở đây, ai dám bắt nạt chị chứ. Thanh nhi, em đã tốt nghiệp rồi, em có biết anh cả em ngày nào cũng hy vọng em về nhà không?”

Lãnh Tang Thanh lén liếc mắt nhìn Lãnh Thiên Dục đứng cách đó không xa, cô cười trộm một cái. Ánh mắt lóe lên tia tinh quái, cô nhẹ giọng nói: - Anh cả em với chồng chị đều là người bá đạo với chuyên chế, nếu em mà về thì làm gì có tự do nữa.

- Thanh nhi! - Còn chưa đợi Kỳ Hinh lên tiếng, giọng nói nghiêm nghị của Lãnh Thiên Dục đã vang lên.

Lãnh Tang Thanh lè lưỡi, sau đó uể oải đi đến trước mặt Lãnh Thiên Dục. Lát sau, cô lại mỉm cười, tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, hờn dỗi nói: “Em biết hôm nay các anh tụ họp nên đặc biệt trở về, anh đừng mắng em nữa”.

- Nhóc, em về sao không nói trước cho anh biết để anh bảo người ra đón em! - Vẻ mặt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục dần ấm áp lên, giọng nói đối với em gái rất yêu chiều.

- không cần, không bây giờ em đã về rồi à? Được rồi, anh đừng giận nữa....

Lãnh Tang Thanh nói xong liền kiễng chân hôn lên mặt Lãnh Thiên Dục một cái. cô hiểu anh cả mình, chỉ cần cô làm nũng một chút là anh ấy sẽ không tức giận nữa...

Lãnh Tang Thanh không hề biết từ đầu đến cuối Thượng Quan Tuyền đều chăm chú nhìn cô. không biết vì sao khi thấy cô gái này, trong lòng Thượng Quan Tuyền lại dâng lên cảm giác không thoải mái...

Trái tim cô như nhảy dựng lên, trong đầu lập tức hiện lên một vài hình ảnh...

Nhất là khi Lãnh Tang Thanh khẽ hôn lên má Lãnh Thiên Dục...

Hy Lạp – cô gái ngồi trên đùi Lãnh Thiên Dục kia!!! Còn nữa... đồng xu lóe sáng dưới vòi phun nước cầu nguyện ở Hy Lạp... Có cả bóng hình cao lớn của người đàn ông đứng ước nguyện...

Từng dòng ký ức, từng đoạn hội thoại lần lượt hiện lên...

- Tuyền, em có từng động lòng với Lãnh Thiên Dục không?

- Chủ thượng, sao em lại có thể động lòng với anh ta được...

- Em đã bán bản thân mình trong vòng bốn ngày để đổi lấy sự an toàn cho cô nhi viện... Trong bốn ngày sắp tới này, tôi muốn em chủ động dâng cơ thể ngọt ngào của em cho tôi hưởng thụ!

- Bốn ngày? Chỉ bốn ngày thôi và anh sẽ buông tha cho cô nhi viện Mary sao? Anh bảo đảm chứ?

- Đúng, chỉ cần em cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của tôi trong vòng bốn ngày, tôi bảo đảm cô nhi viện sẽ được an toàn.

- Tôi với em đánh cược với nhau!

- Cược gì?

- Bốn ngày này chúng ta sẽ không áp dụng biện pháp phòng tránh nào, nếu em mang thai con của tôi thì sau này sẽ phải tình nguyện làm người phụ nữ của Lãnh Thiên Dục tôi!

- Nếu tôi không mang thai thì sao?

- thì Lãnh thị sẽ vĩnh viễn giúp đỡ cô nhi viện Mary vô điều kiện, hơn nữa sẽ đảm bảo an toàn cho cô nhi viện….

- A… - Thượng Quan Tuyền giơ hai tay lên ôm đầu, cô bật ra tiếng thét kinh sợ và thở hổn hển…

- Tuyền… - Lãnh Thiên Dục ôm vào vào lòng, ngón tay dài xoa nhẹ lên đầu cô, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

Dần dần, cơn đau đầu dần tiêu đi, khi cô cảm nhận được cảm giác quen thuộc từ đầu ngón tay của Lãnh Thiên Dục, cơ thể bỗng run lên. cô ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú…

Ánh mắt cô dần hiện lên từng mảng ký ức trước đây…

cô nhớ ra rồi, cô nhớ ra mọi chuyện rồi!!

cô là sát thủ đặc công do Niếp Ngân bồi dưỡng của tổ chức BABY-M, người đàn ông trước mặt cô chính là đối tượng cô phải ám sát – lão đại của tổ chức Mafia, cũng là tổng giám đốc của Lãnh thị - Lãnh Thiên Dục, người đàn ông một tay che trời, hô mưa gọi gió!

Vậy mà lúc này, trớ trêu thay lại trở thành vị hôn phu của cô, còn cô thì… mang thai con của hắn ta!

- không… tại sao lại có thể như vậy… - Thượng Quan Tuyền vô thức lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt hoàn toàn mệt mỏi…

không ngờ cô lại có thể nhớ ra mọi chuyện, là do tình nhân của Lãnh Thiên Dục xuất hiện nên mới thế sao?

Thượng Quan Tuyền không thể không nhớ rõ cảnh tượng khi ở Hy Lạp, cô gái có quan hệ mập mờ với Lãnh Thiên Dục đang ở ngay trước mặt cô, hơn nữa còn có hành động thân thiết với Lãnh Thiên Dục như vậy…

Càng khiến cô cảm thấy thất vọng, đau khổ hơn là… Lãnh Thiên Dục lại hết sức yêu chiều cô gái này!

- Tuyền, em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? - không chỉ Lãnh Thiên Dục mà tất cả những người khác cũng đều lo lắng.

- Anh cả, thì ra cô ấy là Thượng Quan Tuyền à? Chị dâu tương lai của em à? - Lãng Tang Thanh niềm nở nhìn Thượng Quan Tuyền.

- Đúng! - Lãnh Thiên Dục không hề do dự, đáp lời ngay.

Chỉ hai câu nói chuyện đơn giản vừa rồi đã khiến trong lòng Thượng Quan Tuyền nổi lớn từng hồi sóng lớn...

- Anh cả? cô ấy là... - cô kinh ngạc chỉ vào Lãnh Tang Thanh, nghẹn lời...

- Tuyền, đây là tiểu yêu của Lãnh gia, Lãnh Tang Thanh - Lãnh Thiên Dục nói.

Hả?

Thượng Quan Tuyền sửng sốt... cô cảm thấy thật ảo não... Trời ạ, thì ra cô hiểu lầm rồi. Nhưng không ngờ chính vì hiểu lầm như vậy nên cô mới có thể khôi phục lại trí nhớ.

HỒI 12 - CHƯƠNG 10: VÌ yêu MÀ LO LẮNG (1)

Nhìn Thượng Quan Tuyền ngơ ngẩn, Lãnh Tang Thanh hết sức ngạc nhiên. cô khẽ nói: “Ôi, chị dâu, chị xinh đẹp quá nhé! Con của hai anh chị nhất định cũng sẽ rất xinh đẹp!”

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, đôi mắt càng thêm nặng nề, cô nở nụ cười khổ. Đôi mắt cô không còn vẻ hồn nhiên như trước mà thay vào đó là sự lạnh nhạt, cô đặt tay lên bụng, bất giác thốt ra nỗi lo lắng trong lòng...

- Người như tôi sẽ có được hạnh phúc thế sao....

Giọng nói trầm thấp của cô khiến Lãnh Thiên Dục đau lòng. hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Tuyền, có anh ở bên cạnh em, mọi chuyện đều có thể”.

Nhìn vào đôi mắt sâu như biển ấy, Thượng Quan Tuyền rất căng thẳng. cô thở dồn dập, vô thức thốt lên: “không, Lãnh Thiên Dục, anh không thể đối xử tốt với tôi như thế được, chúng ta ở hai thế giới khác nhau”.

Câu nói này hoàn toàn khiến mọi người kinh ngạc, nhất là Lãnh Thiên Dục. Đôi mắt hắn lóe lên tia nghi hoặc, từng gợn sóng lăn tăn trong đôi mắt u ám ấy...

- Tuyền... Em nhớ ra chuyện gì rồi à?

Những người khác cũng vui mừng nhìn Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền đảo mắt nhìn mọi người xung quanh. Khi cô vô tình thấy Phong đứng ở một góc thì ánh mắt lóe lên tia phức tạp, nhưng không để mọi người kịp nhận ra thì đã nhanh chóng biến mất...

cô cụp mắt xuống, ổn định lại tâm trạng rồi mỉm cười: “không, em không nhớ được gì cả”.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, Lãnh Thiên Dục than nhẹ một tiếng, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “không sao, từ từ sẽ nhớ ra thôi, em đừng miễn cưỡng bản thân”.

Thượng Quan Tuyền gật đầu, tuy cô không nhìn Phong nhưng có thể cảm nhận có một ánh mắt đầy nghi hoặc đang nhìn chằm chằm cô.

*****

Bóng đêm dần bao phủ xuống biệt thự Lãnh gia, dưới ánh trăng mông lung, căn biệt thự càng thêm phần mộng ảo và mỹ lệ. Chiếc rèm cửa màu trắng ngà nhẹ nhàng bay bay trong cơn gió đêm gợi lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của Thượng Quan Tuyền đang đứng bên cửa sổ…

cô như đang nằm mơ, mơ một giấc mơ dài, một giấc mơ bình thường nhưng tràn ngập sự ngọt ngào và hạnh phúc xa xỉ. Nhưng rồi giấc mơ cũng phải kết thúc, sau khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Thượng Quan Tuyền cực kì sợ hãi cảm giác khi hoàn toàn tỉnh táo như thế này. Nó khiến cô buộc phải suy nghĩ về mọi chuyện, nhất là những chuyện xảy ra sau khi cô bị mất trí nhớ.

Hôm đó người cô nhìn thấy ở biệt thự của Niếp Ngân thì ra chính là giáo phụ Nhân Cách, người đàn ông trẻ tuổi kia là Sax Ân; thì ra người muốn cướp lấy con chip lại chính là người trong gia tộc của Mafia. Kể từ sau khi con chip biến mất, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô…

Đúng là con chip đang ở trong tay cô thật, nhưng hiện tại cô không biết phải xử lý với con chip này như thế nào, cô mới chỉ giấu con chip ở biệt thự của Lãnh Thiên Hi mà thôi!

Ngay khi Thượng Quan Tuyền khôi phục lại trí nhớ, cô rất muốn nói cho Lãnh Thiên Dục biết. Nhưng… khi cô nhìn thấy ánh mắt Phong lúc đó, cô thấy rất khác thường!

cô vẫn không quên hình xăm kì lạ trên đầu vai Phong. cô luôn mơ hồ cảm giác rằng hình xăm này kì lạ, không phải vì nó là Medusa mà ở chính hình con rắn lượn vòng trên hình xăm đó…

Quan trọng hơn là, cô cũng nhớ rõ lúc trước Niếp Ngân cũng đã xăm lên vai cô, nhưng không biết tại sao từ sau lần đó cô lại không hề nhìn thấy hình xăm nào trên vai mình cả!

Rốt cuộc là thế nào? Hai hình xăm có liên hệ gì với nhau không?

cô cảm thấy mình đã từng nhìn thấy hình con rắn trên hình xăm đó ở đâu đó rồi!

Thêm việc tổ chức BABY-M có quan hệ với người của gia tộc Mafia, mà mục đích của bọn họ lại chính là lão đại của Mafia. Hàng loạt nghi vấn khiến Thượng Quan Tuyền phải đưa ra một quyết định. Đó chính là… tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, sau đó dần dần tìm hiểu toàn bộ chân tướng sự việc.

Thứ nhất là chuyện năm đó Niếp Ngân giết Bùi Tùng. Thứ hai là thân phận của Phong, mục đích thật sự của việc anh ta ở lại bên cạnh Lãnh Thiên Dục là gì. Thứ ba là mục đích của giáo phụ Nhân Cách, ngoài việc có liên quan đến tổ chức BABY-M thì phía sau ông ta còn có ai khác không?

Đối mặt với những chuyện này, Thượng Quan Tuyền biết việc có lợi nhất chính là… ở lại bên cạnh Lãnh Thiên Dục!

cô đang chìm đắm trong dòng suy tư thì Lãnh Thiên Dục mở cửa đi vào. Khi hắn thấy cô đang yên lặng đứng bên cửa sổ thì liền mỉm cười, nhưng…

Đôi mắt quá mức bình tĩnh của Thượng Quan Tuyền khiến hắn hơi kinh ngạc… hắn thậm chí còn nghĩ rằng lúc này hắn đang nhìn thấy một Thượng Quan Tuyền không hề bị mất trí nhớ.

- Tuyền… - hắn khẽ gọi, giọng nói tràn đầy từ tính, có chút nghi hoặc và lo lắng.

Thượng Quan Tuyền nghe vậy thì cả người hơi run lên. cô lập tức quay đầu lại, sự bình tĩnh trong mắt không còn nữa, chỉ còn sự trong veo như làn nước mùa thu trong đôi mắt ấy.

- Sao lại ở đây, gió đêm thổi vào, em sẽ bị cảm lạnh đấy! - Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng bước lên ôm lấy cô, sau đó cùng cô ngồi xuống đầu giường.

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, hít thở hương thơm thanh nhã của cô khiến hắn cảm thấy hơi nghẹt thở… tình yêu nồng đậm lan tràn khắp lòng hắn…

Hô hấp của Thượng Quan Tuyền bắt đầu trở nên hỗn loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên ửng hồng tựa như những đám mây trên bầu trời chiều khiến người khác phải mến yêu.

cô đang yêu Lãnh Thiên Dục sao?

Thượng Quan Tuyền không thể không nhớ rõ sự thật này. Phải chăng là do ông trời sắp đặt nên tình yêu giữa hai người mới nảy nở kể từ sau khi cô mất trí nhớ?

- Hôm nay chắc em mệt lắm, bọn Quý Dương là như thế đấy, chỉ cần tụ tập với nhau ở một chỗ thì đuổi cũng không đi! - Giọng nói trầm thấp đầy yêu thương vang lên.

HỒI 12 - CHƯƠNG 10: VÌ yêu MÀ LO LẮNG (2)

Thượng Quan Tuyền yên lặng dựa vào người hắn, cho tới bây giờ cô mới cảm thấy mình đang thực sự gần gũi với người đàn ông này. Nhưng mà... sự ấm áp này liệu có thể tiếp tục trong bao lâu?

cô vô thức ôm chặt lấy Lãnh Thiên Dục, trong lòng đau đớn. Cảm giác sợ mất đi ngày càng mãnh liệt trong lòng cô, cô chưa từng có cảm giác như thế này bao giờ.

Dường như phát hiện ra vòng tay ôm chặt của cô, Lãnh Thiên Dục hơi ngạc nhiên, nhưng rồi hắn cũng ôm chặt cô vào lòng. Tuyền, Tuyền của hắn...

- Dục... - Lát sau, Thượng Quan Tuyền dịu dàng như một chú mèo con dán chặt người vào lồng ngực hắn, thì thầm nói - Em đột nhiên muốn ngồi xích đu ở vườn hoa tử vi, anh đi với em được không?

- Cứ theo ý em thôi, cô bé ạ! - Lãnh Thiên Dục yêu chiều hôn lên môi cô một cái rồi khẽ nói.

Vườn hoa tử vi trong màn đêm tràn ngập không khí lãng mạn. Ánh trăng trong như nước chiếu sáng khắp vườn hoa, mỗi đóa hoa như ngập tràn trong ánh trăng lóng lánh ấy. Cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua mang theo hơi thở của mùa hạ, vuốt ve lên da thịt, dịu dàng như bàn tay âu yếm của người yêu.

Thượng Quan Tuyền ngồi trên xích đu, Lãnh Thiên Dục ở đằng sau chậm rãi và kiên nhẫn đẩy xích đu cho cô khiến thân hình mảnh khảnh của cô bay lên rồi hạ xuống, đầy ngọt ngào và ấm áp.

Tiếng cười khẽ của cô vang lên! cô ngẩng đầu, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi cơn gió thổi vào mặt...

Con người đúng là không biết đủ! Lúc cô mất trí nhớ thì cố gắng muốn nhớ lại, nhưng giờ khi đã khôi phục lại trí nhớ thì cô lại lưu luyến những đoạn hồi ức vô ưu vô lo trước đây...

Chiếc xích đu chậm rãi đung đưa, Lãnh Thiên Dục dừng động tác, đứng ở một bên, bóng hình cao lớn anh tuấn kéo dài trên mặt đất...

hắn mỉm cười đầy thỏa mãn, hai tay khoanh trước ngực tận hưởng bức tranh đẹp trước mắt...

Ánh trăng sáng chiếu lên bộ quần áo bằng lụa mỏng trên người Thượng Quan Tuyền tựa như có một vầng sáng nhạt bao quanh lấy cô, càng tôn lên làn da trắng mịn màng ấy.

Từng đóa hoa tử vi tím kết hợp cùng mùi hương thơm thanh nhã trên người cô khiến bầu không khí càng thêm lãng mạn…

Ngay lúc này đây, Lãnh Thiên Dục ngây người ngắm nhìn Thượng Quan Tuyền…

hắn chưa bao giờ biết rằng một người con gái lại có thể trong sáng đến vậy, khiến cả thể xác lẫn tâm hồn hắn đều rung động!

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng sau lưng mình, Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, mái tóc đen dài như thác nước xõa ra, bay bay phất phơ trong làn gió đêm…

Đôi mắt cô trong veo như làn nước càng hấp dẫn trái tim Lãnh Thiên Dục hơn.

- Dục… - cô ngừng xích đu lại, nhẹ nhàng gọi tên hắn rồi giơ tay về phía hắn.

Lãnh Thiên Dục bước đến gần Thượng Quan Tuyền, ngồi lên chiếc xích đu rồi ôm lấy cô.

Hình ảnh hai người ôm nhau thắm thiết giữa biển hoa tím càng ngọt ngào hơn.

- Tuyền, em đẹp quá… - hắn không hề che giấu cảm giác rung động và tình yêu chân thành trong lòng mình, ánh mắt đầy thâm tình như biển sâu, giọng nói trầm thấp làm say lòng người như một loại rượu quý.

Lúc này đây, tuy không có rượu nhưng cả hai người đều như đang say…

Thượng Quan Tuyền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngón tay xanh xao nhẹ nhàng phủ lên mặt hắn, phác họa từng đường nét anh tuấn như được điêu khắc, hàng lông mày kiếm đầy quyền uy, sống mũi cao thẳng kiên nghị, đôi môi mỏng mà khêu gợi, từng đường nét góc cạnh như một tác phẩm hoàn hảo khiến người khác quên cả hít thở.

Đôi mắt vốn lạnh lùng giờ tràn đầy sự chân thành, thâm thúy không thấy đáy như biển sâu khiến cô hoàn toàn đắm chìm trong đó…

Đây là người đàn ông của cô sao? Là người đàn ông cô yêu nhất sao?

Lúc này, rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng biết rõ trái tim mình thuộc về ai!

thì ra duyên phận là do trời định, ngay từ lần đầu tiên ngoái đầu nhìn lại, trái tim cô đã không ngừng đập liên hồi. Mãi cho đến khi hắn lại xuất hiện một lần nữa, trái tim cô lại càng thêm rung động trước sự mãnh liệt và bá đạo của hắn…

Đêm đó, hắn không chỉ chiếm đoạt cơ thể cô, quan trọng hơn là… trái tim cô cũng vì hành động cuồng dã của hắn mà lạc mất đường!

thì ra người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô không phải là Niếp Ngân mà chính là người đàn ông đang ở trước mặt cô đây – Lãnh Thiên Dục!

Quả thật tình cảm không thể trốn tránh, đúng như những lời Lãnh Thiên Dục đã từng nói với cô… càng trốn tình thì tình lại càng theo!

Nhìn vẻ mặt cô như đang bước vào thế giới thần tiên, Lãnh Thiên Dục dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô rồi khẽ bật cười…

- cô bé, ở cùng với anh thì không cho phép em nghĩ đến chuyện khác! Nhìn anh! – hắn giống như một đứa trẻ, để ý nhất cử nhất động của Thượng Quan Tuyền.

- Đồ bá đạo!

Thượng Quan Tuyền gắt giọng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng: “Dục, mươi năm trước vì sao anh lại yêu em, lúc ấy em chỉ mới có tám tuổi thôi mà!”

Lãnh Thiên Dục vùi khuôn mặt tuấn tú vào suối tóc đen nhánh của cô, hơi thở đàn ông phả vào tai cô: “cô bé ngốc, tình yêu vốn là chuyện rất kì diệu, còn em thì giống như tiểu yêu tinh nên ngay từ lúc đó mới có thể nắm giữ lấy trái tim anh”.

- Đáng ghét!

Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng phản bác lại, nhưng trái tim vì những lời vừa rồi của hắn lại rung động. cô có thể cảm nhận được rõ ràng tấm lòng của người đàn ông lạnh lùng này, hắn thật sự, thật sự rất cố chấp với thứ tình cảm này.

Lát sau, cô lấy can đảm nhìn sâu vào đôi mắt thâm trầm của hắn, khẽ hỏi: “Dục, anh yêu em nhiều đến mức nào?”

Lãnh Thiên Dục ra vẻ nghi hoặc, nhíu mày lại: “Em định làm khó anh đấy à, vấn đề này anh trả lời thế nào được?”

Nhìn thấy sự ảm đảm trong đôi mắt cô, hắn hơi nhếch môi lên cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên mũi cô rồi lên tiếng:

- Tuyền, anh chỉ biết rằng vì yêu em, anh tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, thậm chí vứt bỏ cả tính mạng mình!

HỒI 12 - CHƯƠNG 10: VÌ yêu MÀ LO LẮNG (3+4)

Thượng Quan Tuyền nghe vậy thì trái tim đập “Thịch” một tiếng, sau đó nó như đang nhảy nhót điên cuồng trong lồng ngực cô.

- Dục, anh biết rõ thân phận của em, anh và em như nước với lửa, anh có nghĩ rằng nếu em khôi phục lại trí nhớ thì sẽ thế nào không? – cô hơi lo lắng hỏi.

Bàn tay to của hắn vỗ nhẹ lên người cô, hưởng thụ cảm giác mềm mại dưới lớp áo lụa mỏng. Lãnh Thiên Dục không hề do dự đáp lại: “Tuyền, em phải nhớ kỹ, dù em có khôi phục lại trí nhớ hay không thì chúng ta yêu nhau là sự thật!”

Trái tim Thượng Quan Tuyền lại đập rộn ràng – đã yêu nhau…

- Tuyền! – Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai cô, để cô nhìn thẳng vào hai mắt hắn, giọng nói trầm thấp đầy ngang bướng:

- Anh chỉ biết rằng anh yêu em, ngay từ thời khắc đó em đã là người phụ nữ của anh. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, dù phải đối mặt với tình huống gì thì sự thật này mãi mãi không thay đổi.

- Dục… - Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất ngọt ngào, một người đàn ông lạnh lùng như vậy mà lại có thể cố chấp vì tình yêu như thế - Tại sao?... Tại sao anh lại chọn em… Bên cạnh anh còn có nhiều người khác…

- Bởi vì anh chỉ yêu mình em! – Lãnh Thiên Dục kiên định ngắt lời Thượng Quan Tuyền. Lúc này hắn không hề tức giận chút nào, qua ánh mắt cô, hắn biết cô cũng yêu hắn, nhưng tại sao lại muốn trốn tránh?

- Tuyền, rốt cuộc em đang trốn tránh điều gì? – hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ của cô, thầm thở dài một hơi, đáy lòng dâng lên cảm giác đau nhói.

Thượng Quan Tuyền muốn nói lại thôi, nhìn vào đôi mắt của Lãnh Thiên Dục, cô thấy đau lòng: “Em sợ… Dục. Em rất sợ…”.

Chỉ trong chớp mắt, đôi mắt cô lóe lên tia trốn tránh, cô dựa vào người hắn, giọng nói nhẹ và vô lực: “Đừng đối xử tốt với em như vậy, em sợ mình sẽ mất đi…”.

Lãnh Thiên Dục nheo đôi mắt thâm thúy lại, nhìn cô gái trong lòng mình đầy sắc bén. hắn giơ tay nâng cằm cô lên, lát sau, hắn mới lên tiếng:

- Sắp tới chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ!

- Cái gì? – Thượng Quan Tuyền vô thức kêu lên một tiếng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

- Dục, anh vừa nói…

- Anh sẽ tổ chức hôn lễ, anh muốn em sẽ trở thành vợ chính thức của Lãnh Thiên Dục anh, trở thành người phụ nữ của anh! – Lãnh Thiên Dục mở miệng nói, giọng nói trầm thấp nặng nề như đá tảng áp vào lòng người.

hắn không chỉ muốn cơ thể của cô mà còn muốn có được trái tim cô một cách trọn vẹn!

- không được! – Thượng Quan Tuyền cự tuyệt. Cả hai người đều không biết tương lai sẽ ra sao, sao có thể cho đối phương thêm hy vọng chứ?

- không được? – Lãnh Thiên Dục nghe vậy, đôi mắt chim ưng nheo lại…

- Tại sao lại không được? – Ngữ khí của hắn dần cao lên, khiến Thượng Quan Tuyền sợ hãi nhưng không thể trốn tránh.

- Em… - Thượng Quan Tuyền không biết phải nói sao, cô cắn chặt răng vào môi – Tóm lại chúng ta không thể kết hôn!

- Em đã mang thai cốt nhục của Lãnh gia, vậy mà lại không muốn gả cho anh? – Lãnh Thiên Dục đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, bóng dáng cao lớn của hắn tạo thành áp lực vô hình trong cô…


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
The Soda Pop